Cạnh bên một người vô tâm
Là nước mắt tuôn âm thầm
Là yêu quá lâu một người đã chẳng còn chút... động lòng?
Đợi anh mới biết đêm dài
Tin anh chẳng chút nghi ngại
Vì yêu nên em trao hết tương lai
Tại sao không giống như xưa
Đến lúc nước mắt thay mưa
Những hối hận cũng không kịp nữa
Nhìn lại người con gái anh từng rất nâng niu
Dù ngày đêm vẫn không ngại gió mưa
Quấn quýt thuở ban đầu anh giờ đâu nhớ
Đánh đổi tất cả bình yên em đã có
Để rồi đau thấu đến nghẹn lời
Nhớ một thời ai hứa không xa rời
Tưởng rằng mình may mắn khi được ở bên anh
Chuyện tình ta ngỡ tồn tại suốt đời
Ngỡ sẽ yêu lâu dài ai ngờ không phải
Em từng cố dỗ dành con tim yếu đuối
Để rồi đau đến thấu Trời
Phút xa rời ai cũng cạn lời
Giang tấu:
Ngoài ô cửa là mưa rơi
Em phải trách mình ngây thơ
Tại sao cứ đợi anh quan tâm nhiều hơn
Em chỉ đứng đằng sau nhiều điều
trong cuộc sống của anh bây giờ
chỉ vì... vì không thể giữ dây tơ... tình mình
Tình yêu mù quáng là khi yêu lầm
Một người vương vấn còn yêu đơn phương một người nhẫn tâm
Lời 2:
Ngoài em anh có yêu ai?
Quan tâm chăm sóc cho ai?
Mà sao anh vô tâm với em hoài...
Rồi bỗng sét đánh bên tai
Người nói "Tất cả đã phai
Chẳng có gì tốt trên đời mãi"
Thật lòng em đã nghĩ... anh từng rất yêu em
Thật lòng yêu đến cuối cuộc đời...
Chẳng để tâm bão giông... lúc nào sẽ tới
Chỉ là chút rung động phải không anh ơi?
Chỉ là giây phút nhất thời?
Trách duyên trời đã khiến ta xa rời...
Chỉ là chút rung động mà sao em ơi
Chỉ là... giây phút nhất thời...
Vỡ duyên trời, anh mất em... một đời...