Từ khi mưa rơi cuối con đường nhẹ qua,
Nơi bàn tay anh vẫn ôm chặt kỉ niệm bên em,
Lạnh bờ vai nhớ những yêu thương, mà ta đã trao đến nhau.
Ngày bên em như mới hôm qua mà thôi,
Sao giờ đây nơi ấy đâu còn một người yêu anh,
Mà vì đâu anh cứ mong chờ, một thói quen, anh luôn vẫn nhớ
Về nơi chốn, nơi không còn em, đi đi bên cạnh anh, ngang qua bao nhiêu ngày yêu dấu.
Phải chăng mưa đã mang giấu đi từng ngày mình bên nhau,
Vì sao em không còn bên anh nữa?
Và anh vẫn, như bao ngày xưa, mong- em khi trời mưa
Giống như khi đôi ta còn quen nhau.
Một thói quen đã hằn sâu trong trái tim anh rồi,
Từng đêm khi mưa vẫn rớt bên hiên.
Như ngày xưa anh thường hát những câu ca rất êm đềm,
Trao tặng em bao lời hát những yêu thương rất đong đầy từ con tim.
Phải chi thời gian lắng yên, để mình vẫn còn mãi đây.
Để anh được yêu từng giây phút bên em.
Nhưng thời gian mang hạnh phúc, đã đi xa rất xa rồi.
Nơi này mình anh ngồi hát những câu ca đã trao một người anh yêu.
Giờ khi từng ngày vẫn trôi, chỉ là nỗi buồn nữa thôi,
Còn đây một thói quen như khi được yêu.